Canalblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
Publicité
Something about Cappuccino Expresso...
Archives
29 septembre 2008

Just for you...

lonelyNgoại.

Chiều mưa, con nhớ ngoại. Chẳng fải tự nhiên con nhớ ngoại, nỗi nhớ ấy vẫn thường trực trong con, như một vị thần hộ mệnh khiến con ấm lòng vì còn AI ĐÓ để thật lòng nhớ nhung...nhớ đến quay quắt...

Ngày ấy con bé tí, chạy chơi trong căn nhà đầy đồ bác sĩ, ngoại cứ sợ con va cái này, vấp cái kia..."đi đứng ko bao jờ nhìn" - ngoại bảo con thế. Và đúng thật, ngày ấy do trượt cầu thang, bây jờ con có một chiếc răng cửa ko bình thường như các bạn, mẻ một tí. Nhiều ng` bảo rằng con cười rất tươi, chỉ mỗi tội cái răng hơi "nham nhở", con nên đi trám cho nó "như bao ng` khác", nhưng con kiên quyết ko đi, vì có thể, điều đó làm con khác biệt, nhưng hơn thế, nó nhắc cho con một thời thơ ấu hạnh fúc bên ông bà ngoại...

Ba má đi công tác. Là một đứa bản lĩnh tốt và xử lí nhanh, chuyện đấy có gì là khó với con. Đi học ,nấu nướng, chăm em, chuyện như cơm bữa. Ấy thế mà mẹ lại kêu ngoại sang thêm để con "đỡ lo khi ko ở nhà". Con biết ơn vì điều đó.

Ngoại.

Cứ mỗi lần bên ngoại, con lại thấy lòng thành trẻ con, thấy lòng ấm lại, thấy mình bay nhảy và tíu tít, trái hẳn với con ngày ngày trầm lắng lạnh lùng. Ng` ta vẫn bảo nhìn con khó hỉu vì ánh mắt con chẳng biểu hiện điều gì rõ rệt. Buồn, vui, hạnh fúc, bối rối, thậm chí căm thù...chẳng ai có thể đoán. Nhưng với ngoại, điều ấy hoàn toàn sai. Ngoại luôn luôn hiểu con.

Những ngày ngoại ở nhà với con, là những ngày hạnh fúc. Mẹ để kha khá đồ ở nhà để con có thể tự nấu, nhưng ngoại lại chịu khó đi chợ để tìm cho con một thực đơn "k-fải-ăn-cơm" vì "thấy nó ngán ngán thế nào, học đã khổ lại fải suốt ngày ăn cơm". Và con tha hồ ăn những thứ  mà thường ngày con chỉ đi ngang chứ ko dừng lại ăn vì ko có thời gian. Cuộc sống bộn bề cuốn con vào vòng xoáy, làm một con vui tươi ngày xưa jờ trở nên sắt đá và lạnh lùng, đôi khi cứng rắn đến ko khuất fục, mà ng` đời vẫn bảo "bướng". Và những ngày ấy, con đc tâm sự với ngoại những gì con cảm thấy, thật lòng nhất, đôi khi lẫn cả...nứoc mắt của sự tủi thân...dù vẻ ngoài vẫn "nhâng nhâng" đến bất cần...

Mẹ về. Ngoại fải về lại nhà lo cơm nước, vì ngoại đi thì ông cũng ko thể quán xuyến hết. Fụ nữ mà, ngoại hay bảo con thế, vắng một chút là khác ngay. Thức giấc trưa trăn trở vì mệt, con lừ đừ chào ngoại về. Thế nhưng...

"Na! Ngoại để quên hộp thuốc và điện thoại, mấy cái khăn nữa! Con chạy xe ra đưa ngoại đi!"

Con fóng xe như  bay ra trạm bus, lòng se thắt lại. Bệnh của ngoại fải uống thuốc đều, ko uống ko dc, bác sĩ bảo thế. Chạy bất chấp, ng` ngoài chửi như điên, con ko mảy may nhìn. Nhưng lòng con muốn hét lên "TÔI VÌ NGOẠI TÔI, TÔI KO QUAN TÂM CÁC NG` Ý KIẾN GÌ!!!" Với con, ngoại lớn như vậy đấy. Đến trạm, xe bus vừa đi, lòng con quặn thắt. Làm sao con đuổi kịp xe bus với cái Martin này? Con chạy về nhà, jựt tay lái chiếc Spacy của ba, nói ngắn gọn "Con lên bến xe Chợ Lớn đưa đồ cho ngoại!" Mẹ bảo con thôi, ba la con liều, nhưng con đã ngồi lên xe và fóng.

Cũng  như khi nãy, ng` ta chửi con...điên. Thiên hạ dễ gắn kết với nhau khi fê bình một ai đó, ngoại nhỉ?

Chạy đến bến xe, con gửi xe, ko kịp lấy thẻ, lao đi tìm ngoại. Ngoại xuống bến này nhưng đi tiếp bến khác. Con chạy băng băng, ko quan tâm ng` ta chọc ghẹo "Heo qua đường!" hay chỉ chỏ nhòm ngó, con vẫn chạy. Đôi dép lê dưới chân cạ vào ngón cái khiến nó fồng rộp tê buốt, nhưng con vẫn chạy. Con thở dốc vì đã bắt đầu lên sốt và mắt cứ ứa nước nhoè đi, nhưng con vẫn chạy.

Sang bến bên kia. Con dáo dác, và CON THẤY NGOẠI.

Ngoại ngồi fía trước xe, bình thản ăn chuối. Nhưng nhìn ngoại lúc ấy mà con trào nước mắt. Quái lạ ,thường ngày bắt con khóc dc là cả một vấn đề, con bây jờ khác con của ngày trước "dư nước mắt", lí trí đến "vô vị". Nhìn dáng ngoại nhỏ bé lọt thỏm jữa dòng người, bình thản ăn, nhưng con biết, ngoại luôn chất chứa những nỗi niềm. Con chạy bay đến [lại chạy!], xô cả vaò một anh sinh viên tỉnh lẻ, ko kịp quay lại xin lỗi vì làm bộ dạng lơ ngơ của anh ấy thêm tức cười, miệng la toáng "Ngoại!"

Như những ngày trẻ thơ...

Như những khi nhớ đến quay quắt...

Như những khi lưng chừng vô điểm tựa...

Như những khi bị ba mẹ mắng oan hay quá đáng...

Như những khi cô đơn....

Ngoại ngẩng lên, nhìn con. Con đưa đồ cho ngoại, lời nói lẫn trong hơi thở gấp gáp vì mệt. Phổi con như khô cháy. Nhưng con cười, nụ cười lẫn mồ hôi ròng ròng trên mặt. Ngoại cười, "cảm ơn con!", nhưng nhìn mắt ngoại, con biết, ngoại rất muốn khóc. Cứ mỗi lần con lo cho ngoại, bênh vực ngoại trước những suy nghĩ tỉnh táo nhưng đôi khi đến thực dụng của mẹ, ngoại lại ôm con, và đôi khi, ngoại khóc.

Xe chuyển bánh, con cười thật tươi dù thật ra mắt con ko nhìn thấy gì...tất cả nhoè trong nước...lung linh...và dáng ngoại xa dần....

Hôm nay con lên sốt. Mất tiếng nói ko ra hơi. Nhưng con ko dám nói ngoại, thể nào 2 ông bà cũng lo cuống lên. Con là vậy đấy, ít khi nào chia sẻ với ai cái gọi là "khó khăn" của mình. 39dộ rưỡi, ba vẫn chở con đi học vì "ko dc bỏ fi!". Ngôi trong lớp, đầu con ong ong như búa bổ, nước mắt chả biết từ đâu cứ ứa ra, hơi thở gấp gáp vì nghẹt mũi, chữ nghĩa quay vòng vòng...

Ngoại luôn đúng về con. Con dễ tủi thân nhất khi ốm đau, dễ khóc nhất khi bệnh...còn bình thường, con lì lắm...

Về nhà. Ba hỏi con muốn ăn fở ko. Con khẽ "Không" nhưng đâu ai biết, con thèm cháo ngoại nấu....

Ngoại là người nấu nhiều bữa cháo nhất cho con, trong suốt ấu thơ, và cả cuộc đời này...mang fong vị riêng biệt...Có lẽ con ko tìm dc đâu khác...

Sẽ có những lúc con ngồi bó gối và khóc vì nhớ ngoại, có thể khi đó...mà thôi, tại sao ngay cả viết entry về ngoại con cũng trào nước mắt nhỉ?

Con nhớ ngoại.

HB

Publicité
Commentaires
Something about Cappuccino Expresso...
Publicité
Publicité