Red Christmas and White Dandelion
Hôm nay là Christmas ( ko nói cũng chả thiếu ng` hiểu)
Thật sự ko fải muốn viết entry, nhưng hôm nay là Christmas, một năm một lần, lại có hứng (viết kiểu này sẽ đưa ng` đọc đến trạng thái tức jận vì nghĩ đang bị xỏ mũi dẫn đi)
Đâù ngày Giáng Sinh…
Câu chúc đầu tiên trong ngày nhận dc là của VP. Với ng` như EM, xa xã hội, ít nói và trầm tĩnh, chúc ng` khác thật sự là hiếm => thật sự cảm động.
Nhưng thật sự hôm nay có vui như EM chúc?
Cảm thấy muốn tự kiếm cho mình một lối thoát, trong đầu lúc nào cũng chờn vờn hình ảnh một bông bồ công anh trc jó, từng cánh bay đi, bay loãng dần, xa dần nhau, vào ko trung, mang theo bao nhiu tâm sự về mảnh đất mới.
Tại sao mình cứ thế?
Hôm nay Noel, vui vẻ chứ?
Nhưng tại sao cứ buồn?
Vì Noel nên sinh hoạt hơi loạn nhịp một tẹo…3h mới bò dậy khỏi cái bàn pc và ăn cơm.
Một mình.
Trống vắng căn nhà, ko đèn đóm vì đang ban ngày.
Trời ko nắng, hình như mây hơi nhiều thì fải.
Nhà ko có ai, chỉ có mình.
Cơm lạnh.
Canh lạnh.
Bếp lạnh.
Lòng tự dưng nghe cũng lạnh.
Christmas j mà ai đi đường nâý…ai có việc của ng` ấy…chỉ còn mình ở nhà, nghe lời chúc của mọi ng`…nhưng Christmas trong chính ja đình lại ko ấm…
Nghe ĐAU, ĐAU THẬT SỰ, KO FẢI VÌ CÔ ĐƠN, MÀ VÌ THẤT VỌNG. Nói nghe đau lòng thật, nhưng vẫn fải nghe, vì trong nhà với nhau mà ko nghe thì nghe ai bây jờ?
Buồn, nhưng vẫn mong sẽ vui, vì ít ra, rất nhiều ng` đã nhớ tới mình, và chúc mình giáng sinh hạnh fúc.
Hạnh fúc…xa lắm ko?
Hay còn mình…
Và nước mắt?
Em
Chiều lộng gió
Tóc tung bay…
Em
Lòng lạnh lẽo
Sóng như ùa về dưới chân, mong fá vỡ chút qui luật…
Tại sao em cứ buồn
Cứ ủ rũ
Cứ lầm lì…
Tóc em bay
Tay không kịp níu...
Một mảnh trời em giữ riêng em
Một mảnh trời đầy nụ cười, nước mắt
Một mảnh trời đầy những thứ cỏn con
Em giữ riêng mình…
Bồ công anh tay em nâng niu gìn giữ
Em ước lòng để gió đến mang đi
Gió dẫu vô tâm hay vờ ko biết
Vẫn chỉ vờn tóc em
Và cánh hoa bồ công anh mong manh
Vẫn chụm lại với nhau một hình cầu
Mà giờ đây từng cánh theo gió chao nghiêng
Nâng lên
Bay nhẹ nhàng, vút bổng…
Em ước hồn em cũng như thế
Cũng nhẹ nhàng như cánh bồ công anh
Một làn jó nhẹ cũng đủ tìm cho mình lối thoát…
Nhưng…
Em là em
Em ko thể quên
Em chỉ nhớ
Em chỉ jữ lại riêng mình
Em ích kỉ?
Không! Sao bảo em thế?
Em chỉ là…
Ko fải một đoá bồ - công – anh…
Bài thơ này chưa đặt tên, mà có lẽ cũng khó gọi là thơ dc…
Chúc mọi ng` một Christmas đầm ấm, an lành…
EM, cậu biết, tớ thấy ấm lòng thế nào, khi cậu bảo “với T, ko cần bảo hãy biết quí những j mình có, đơn jản vì T biết điều ấy lâu rồi”…
Yêu tất cả mọi người.
Let’s fly…my dandelion…and bring with u all of my sadness, my loneliness, my tears…