Canalblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
Publicité
Something about Cappuccino Expresso...
Archives
24 janvier 2008

NÓ's another aspect [UnKnOw or AnOtHeR cAPpUcCiNo]

14Ko biết fải nói thế nào.

Ko biết fải bắt đầu từ đâu.

Muốn viết, ý muốn dc viết cháy cả lòng mà vẫn ko sao tìm ra cho mình một mở đầu hoàn hảo. Cầu toàn chăng? Ko. Nó vốn là một đứa hài lòng với những j mình có. Nhưng cuối cùng nó cũng tìm ra một từ nói lên toàn bộ nó lúc này: TRỐNG RỖNG.

Phải.

Trống rỗng.

Trống rỗng, ko có j, ko nghĩ j.

Tại sao mọi thứ lại xoay chuyển với nó? Tại sao con bé khốn nạn ấy lại hại nó?

Nó vốn là một đứa biết kiềm chế và kiểm soát bản thân. Nhưng lúc này đây, nó vụt trở nên ích kỉ.

Ích kỉ từ đâu? Hay do quá tức jận mà sinh ích kỉ?

Cũng ko rõ nữa.

Những ngày này, nó đi đâu, nó nói j, nó làm j, nó đều hầu như ko có ý thức rõ rệt. Thoắt buồn đó, chán đó, mà lại có thể toét miệng ra mà cười. Dù trong lòng nó -và có lẽ ng` biết nó rõ nhất là nó - ko hề muốn cười chút nào, hay đơn jản, ko thể cười.

Nó chưa sụp đổ, nó còn đứng vững dc đấy, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy một nó sao sao ấy.

Đồ khốn nạn! Mày còn có thể nói như thế với tao àh? Mày có hiểu những j mày đã làm ko? Hay đã 17 tuổi rồi mà vẫn nhe nhởn trơ trẽn cười hô hố trước những việc mình làm? Và hậu quả do ng` khác gánh chịu? Ko chỉ riêng tao, 3 ng` còn lại cũng biết, nhưng họ có lỗi, còn tao thì ko. Tao nhận hậu quả từ chính lòng tốt của tao, do chính sự khốn nạn của mày. Tao ko thể hiểu mày hối hận chỗ nào, áy náy chỗ nào, băn khoăn chỗ nào. Con ng` mày tao ko thể gọi tên, ko fải vì tao ko hiểu, mà là vì tao ko có từ dùng cho mày. Ai cũng bất bình trc hành động của mày mà mày còn nhơn nhơn dc thì chính tao cũng ko còn j để nói nữa. Tao biết, sau này rồi mày sẽ fải trả já, có thể ng` làm mày trả já ko fải tao, uh, nhưng tao hi vọng qui luật của đời mày sẽ ko tránh khỏi vòng xoay "gieo gió gặt bão".

Đã biết bao nhiêu lần.

Phải, bao nhiêu lần chỉ trong vài ngày, ý nghĩ trả thù thôi thúc nó, buộc nó fải bóc trần sự thật, dù trong lớp ai cũng đã biết, và hiểu cho nó. Nhưng nó vẫn muốn con nhỏ đấy fải đau hơn nữa kia, nó muốn chơi một cú thật đau. Và nhiều ng` đã bảo rằng "làm đi tao ủng hộ" và "mày hoàn toàn có quyền".

Nhưng tại sao nó ko thể?

Do nó nhân hậu àh?

Xin lỗi, còn lâu trong trí óc nó mới tồn tại chữ "quảng đại". Nhân từ vị tha là tốt, nhưng PHẢI CÓ LÚC. Ko fải lúc nào cũng làm Phật dc, nhất là khi chuyện đã xám xịt như tro mà còn "thôi ko sao đâu" dc, làm j có chuyện đó, nó cũng là con ng`, và sức chịu đựng của con ng` khi đã rơi vào dạng vô định "[vô cực] chia [vô cực]" thì đầu nó sẵn sàng nổ tung.

Biết thế.

Nhưng hằng ngày.

Vào lớp.

Nhìn mọi ng`, nó vẫn fải cười. Nhưng dc cái là nhìn con khốn nạn đó thì ko.

Dù vậy ,nó vẫn muốn làm một cái j đó lớn hơn. Nó đã bao nhiêu lần kiềm chế những tiếng chửi thề, những sự giận dữ, những ánh nhìn đầy căm hận, oán thù. Nó biết rõ, sau này ra đời, sau này lớn lên và cọ xát với cuộc sống, nó sẽ fải giận nhiều hơn thế, với những lí do xác đáng hơn thế, với những sự việc khốn nạn hơn thế, và sẽ fải kiềm chế nhiều hơn thế, nhưng nó vẫn ko thể nào cưỡng lại ý muốn muốn làm một điều j đó cho hả giận.

"T này, tao có fải xin lỗi mày ko?"

Có ai nghe câu này mà kiềm chế dc? Nhưng nó (thật là khâm fục) đã mỉm cười và nói rằng

"Ko, để tao yên là dc rồi. Tao đang bận xíu, vậy ha"

Nếu nó ko ráng ghìm mình xuống thì câu nói đầy nhã nhặn ấy (trích nguyên văn lời classmates của nó) sẽ thay bằng một câu chửi thề, hay một câu xỏ xiên j đấy thật thích đáng. Nhưng bản lĩnh của nó đã thắng cái ý đồ kia, và nó cũng chả biết nên vui hay buồn trc chuyện bản lĩnh đè bẹp ý muốn nữa. Vui? Thì nó nhu nhược. Còn buồn? Thì nó thù dai. Tốt hơn hết ko nên nghĩ j cả, cho đầu óc thoáng đãng. Nói cho chính xác, là thoáng đãng bớt đi.

Ko thể chấp nhận cái sự con bé đó cứ nhơn nhơn cười đùa, dù (chả biết nó có rõ ko nhỉ?) mọi ng` biết sự thật và ai cũng lắc đầu trc hành động của nó.

Nhưng hôm qua.

Phải. Ngày hôm qua.

Nó như giọt nước đung đưa mãi rồi cũng rơi xuống.

Nước mắt nó chảy, nó ko kìm dc.

Nhưng chỉ là ẦNG ẬNG nước, ko oà ra khóc, mà chỉ là lưng chừng nơi khoé mắt nó, khiến mọi thứ nhoè đi, và dù có dụi như thế nào, dụi mấy đi chăng nữa, mọi thứ vẫn ko thể bớt nhoè, bớt nhạt nhoà. Đương nhiên nó đủ khôn ngoan để ko khóc cho mọi ng` nhìn thấy "tui khóc nè", nó chỉ có thể...đến đó thôi.

Nó đi.

Vẫn rảo từng bước "nhẹ nhàng và khoan thai".

Nhưng trong lòng thì...muốn chạy. Ko fải trốn. Mà là chạy. Chỉ để chạy. Chỉ để gió ràn rạt vào mặt. Chỉ để mưa quất vào ng`. Và chỉ để ko ai nhìn thấy khuôn mặt nó lúc ấy.

Lúc nó đứng đó, và nói chuyện, nó vẫn ko thể giấu nước mắt đi. Và Ted đã nhìn thấy.

Chính nó cũng ko thể biết rằng nó ko thể giấu.

Nó chỉ có thể nói thật cảm xúc của mình.

Nó đã quyết sẽ ko giao du qua lại với con bé BẤT TÀI, KHỐN NẠN VÀ TRƠ TRẼN kia nữa, vì nó cũng chả lợi j, hơn nữa sau những chuyện xảy ra thì rất nhiều, rất nhiều ý kiến đã bảo thế (nhiều là ở classmates kia), haha, thật là hạnh fúc.

Đương nhiên, một đứa già dặn như nó đủ hiểu là mọi việc sẽ ko thể tệ hơn và ai cũng có lòng trắc ẩn.

Haha.

Mày có biết ko, tao vui lắm đấy, vui vì mày vẫn KHÉP NÉP chào tao nhưng tao lại KHINH BỈ cười với mày. Dù có thể đầu óc chỉ toàn shopping và linh tinh tào lao của mày ko hiểu dc đâu, nhưng tao lại thik thế, thà mày đừng hiểu vì mày ko xứng đáng để hiểu. Haha, sao mà ko khép nép dc cơ chứ, khi mà mọi ng` đã nhìn thấy sự thật và tao cũng có thể nói ra sự thật bất cứ lúc nào tao muốn? Cả đứa ngu nhất cũng biết là ko nên chọc jận tao lúc này, vì tao vốn là một đứa jỏi kiềm chế, nhưng nếu tao điên lên và bị làm cho cáu hết cỡ, thì hậu quả, mày cũng nên có một tí cái gọi là thông minh để suy nghĩ và liệu trc chứ. Haha.

Như Ted bảo thì "loại ng` ko đáng quan tâm".

Như 2 con Bông còn lại trong Bông's group thì bảo "tao dek cần, tổ hại thân tao. Cái thứ mặt daỳ , nói fí hơi".

Như EM bảo thì "hết thuốc chữa và khốn nạn tận cùng".

Còn nó?

Như nó?

Nó thì sao?

Nó àh, theo nó àh?

Theo nó thì "đụng vào bẩn tay và chẳng sung sướng j"

Haha, nó ko muốn làm Phật, thật lòng xin lỗi những ai ác cảm với câu nói này, nhưng nó cũng ko muốn sắm vai Garibaldi trong vở kịch đời. Nó muốn làm Napoléon kia, muốn làm Paula Crisostomo kia. Chả có j xấu nếu nó muốn thế cả.

Mọi chuyện nó sẽ làm dc, như Ted đã nói, và chỉ cần nó cố. Nó ko dc suy sụp, ko dc nản chí, đứng dậy và bước tiếp đi!

Tâm trí nó còn nhiều chuyện fải làm hơn chuyện suốt ngày ngồi nghĩ "thật khốn nạn!". Nhưng...

Ko thể fủ nhận rằng...

Mắt nó đã sắc hơn.

Nụ cười của nó đã lạnh hơn, và thậm chí, ko xuất fát từ ý muốn thật lòng là cười, và đôi khi, fa chút khinh bỉ.

Khuôn mặt nó đã đanh hơn, và cứng hơn.

Trên hết.

Trí óc nó đã CỨNG RẮN KIÊN CƯỜNG HƠN rất rất nhiều.

Nhận ra dc điều j đó, con ng` ta cũng có thể thay đổi đấy.

Đôi lúc nó cười chế nhạo thói đời, đôi lúc nó cười vì có ng` nhận thấy nó khóc dù nước mắt nó chưa rơi, đôi lúc nó cười đầy cương quyết, đôi lúc nó cười như...

Như là...

Tự an ủi chính mình ,động viên chính mình.

Trên đường đời này, nó ko cô đơn, nhưng khi cần những quyết định, nó cần fải tự quyết. Những khi đứng lại, nó fải là ng` bước tiếp. Ko ai khác. Ngoài nó. Và tất lẽ dĩ ngẫu là...

MỘT MÌNH.

HB

Publicité
Commentaires
Something about Cappuccino Expresso...
Publicité
Publicité