Canalblog
Editer l'article Suivre ce blog Administration + Créer mon blog
Publicité
Something about Cappuccino Expresso...
Archives
29 janvier 2008

Café sáng và đêm Devils [CaPpUcCiNo's feelin']

feather5Sáng.

Thức dậy lúc 8h kém 10 [ai cha cha, thật là có tiến bộ trong việc nướng jường].

Trở về từ Vũng Tàu sau 2 ngày điên loạn cùng các devils ^^, việc đầu tiên cần fải làm là trấn tĩnh xem tại sao hôm qua mình có tắt đèn và đi ngủ tử tế mà hôm nay lại thức dậy trong trạng thái lăn tuềnh ra đất, trên ng` ko một tấc...mền, chỉ độc nhất cái gối ôm. [đuối thật T_T]

Kệ, chả sao! Đó là truyền thống của 29 devils! Và hạnh fúc vì dc là 1 trong 29 devils!

Quần jean và áo thun, dép kẹp.

AQ quán là một quán khá đẹp nằm ngay ngoài đường, gần nhà. Lơn tơn ra đấy và chọn cho mình một tách. Thật sự êm dịu một sáng, cũng ko kém fần áy náy vì thiên hạ uống cà fê như uống nước, uống cho qua cơn khát, uống cho xong một sáng - cà - fê, còn mình thì nhâm nhi, ngẫm nghĩ, chu môi thổi fù fù cho khói từ tách bốc lên, rồi chun mũi hít hà. Thật là "phí phạm" ! ^^

Cứ ngồi nhâm nhi và ngẫm nghĩ, hôm nay thật sự là một ngày rảnh và thật sự ko muốn làm j.

Trở về chỉ sau 2 ngày mà mang theo nhiều suy nghĩ khác.

Chỉ là một trò chơi đơn jản: đánh trận đêm. Chỉ là một bước đi đơn jản.

Nhưng...

Thật sự ko hề đơn jản khi ai nấy đều mặc áo đen, quần đen, và khuất mình trong màn đêm đen kịt. Chỉ có thể nghe dc những tiếng bước chân, tiếng chạy rầm rập, tiếng thét thất thanh và chống trả khi bị bắt, và tiếng gió biển ù ù qua tai.

Thốc vào từng devils sự lo sợ bị bắt trúng và fải đánh trả một cách ko thương tiếc, vì ng` kia đánh mình cũng có...thương tíêc j đâu!

Lò dò bước trong bóng đêm của khuôn viên rộng lớn nơi khách sạn. Qua mỗi góc quẹo, bước vào mỗi hành lang, đi qua mỗi góc khuất là một lần nín thở vì lo sợ và hồi hộp. Tất cả đều tối. Chỉ có thể bước thật nhanh , chạy thật nhanh, nhưng đồng thời fải...

Thật khẽ.

Ko tiếng động.

Lò dò bước đi trong bóng đêm, jật nảy mình khi có tiếng thét devils nào đó bị bắt và fải chống trả.

[bây jờ ngồi đây uống cà fê nóng mà trong lòng vẫn đầy hồi hộp khi nghĩ về đêm hôm ấy, choáng ngợp]

Tất cả mọi thứ đều mờ mờ vì ko có mắt kính, ai cũng fải gỡ ra tất cả, có ai nhìn rõ ai đâu. Chỉ là những bóng đen di chuyển trên nền sáng mờ mờ hắt vào từ đèn đường. Ko hề thấy j cho đến khi ai đó lao ra và ôm mình thật chặt. Đau. Cánh tay siết chặt, ko buông ra dc, cũng ko dám la.

Cho đến khi:

-Im. T jữ linh vật fải ko?

-Ko, tui ko jữ mà, buông ra đi.

Cánh tay chuyển từ eo sang cổ. Cặp thật chặt. Siết. Đau. Nghẹt thở. Và chợt hoảng khi nhận ra jọng nói đó, cánh tay đó, cử chỉ đó. JT.

Là JT.

-Buông ra đi, buông ra, điên àh? Ko thở dc, buông ra đi.

-Có jữ ko?

-Thật sự là ko mà, buông ra, buông ra đi.

Cánh tay siết chặt, cánh tay khác mò mẫm. Ko thể fản kháng vì thở còn chưa biết dc hay ko. Đen. Tối. Như mực. Và mắt ko dám mở. Chỉ còn tay. Quờ quạng và đánh đấm loạn xạ. Chỉ còn miệng. Ko ngừng gào thét "buông tui ra".

-Buông ra đi mà.

Cảm jác bị hất sang một bên bởi một bàn tay to lớn khác. Là Marco. Nhưng sự vụ cũng ko thể khá hơn [nếu ko muốn nói là xấu đi] khi bị hất bởi Marco và vật ngay xuống...đầu gối đang nhô lên của JT.

Chả còn cảm jác. Đau thấu buốt.

Vật xuống, và nằm im ở đấy.

Ngoan như một con mèo con.

Thở hồng hộc. Ko thể đứng lên vì đuối sức do chạy, vì ko thở dc do bị siết, và thấm đòn chí mạng khi bị vật ngay xuống...đầu gối của JT.

Nhưng kinh hoàng hơn khi nhận ra mình đang ở lưng chừng con dốc của đồi, và chỉ có thể...

Lăn xuống.

Lăn như một khối tuyết khi lở.

Lăn theo triền dốc.

Lăn theo mặt dốc fẳng lì.

Áp sát mặt vào bụng JT [ngay chóc cái chỗ đáp của khuôn mặt khi bị vật xuống ng` JT]. Lăn ko biết đến bao jờ. Cho đến khi mở mắt ra và thấy mình đang đối diện với...mặt đường nhựa. Vật vờ đứng dậy. Nhễ nhại mồ hôi.

-Có sao ko?

-Ko. Vào chơi tiếp đi. Chưa có còi. Chưa kết thúc.

Lại lao vào. Lại mò mẫm. Lại hồi hộp. Thở thật khẽ. Nhưng...

Vùng sáng trc mặt. Hỗn chiến.

Lee Fook bị vây jữa một đám đen. Ko suy nghĩ. Lao vào. Fải cứu bằng dc Lee Fook để chuyển jao linh vật.

Tình thế xoay chuyển.

Bị vây jữa một đám đen. Chính xác là năm ng` đen. Nhưng kinh hoàng hơn gấp bội khi nhận ra rằng trong số 5 đứa...

2 của đội tuyển bóng rổ.

1 của đội tuyển đá banh.

1 to con, vừa to vừa mạnh.

1 cao lớn và khoẻ như trâu.

Cảm jác bị vây hãm thật khủng khiếp. Bối rối. Hoảng loạn. Và chỉ còn biết tìm đường thoát.

Pặc! - cánh tay của Downy hất qua : vai và tay fải lãnh đủ [tê liệt, lặc lè]

Pặc! - cánh tay của Marco hất sang một bên [choáng váng đầu óc]

Pặc! Hự! Gư gư! Siết! - cánh tay của Stich như thép nguội, rắn rỏi [không khí  vụt trở nên xa xỉ ko với tới]

Pặc! Ư! - cánh tay của JT ôm cứng thân mình. [cử động là một khái niệm xa diệu vợi]

Pặc! - cánh tay của Baldfrey nắm chặt [trời ơi tui đang ở đâu thế này]

Chỉ còn mỗi cái miệng dc tự do.

-Lee Fook! Chạy đi!

Sau khi đã đủ những trò thô - bạo - ko - chấp - nhận - dc với con gái như thế, năm con trâu [grư grư] bỏ đi và ko tìm thấy j [haha, tui jấu chứ ai? thế mà tìm ko ra cơ đấy]

11h30 đêm. Trò chơi kết thúc.

Mọi ng` quây quần trong tiền sảnh và nhìn nhau với một vẻ thích thú khi thấy ai cũng thương tích [bản chất của các devils]. T_T [hết chỗ nói]

Xiểng niểng. Bước đi ko vững. Ăn mì đêm bằng tay trái [tay fải đã bị Downy vật rồi, tê cứng]

-Eh hồi nãy có mạnh tay, cho xin lỗi.

-Ko, ko sao. Hộc...hộc...

Kết cục trò chơi thật chả kém fần bi đát so với chiến trường. Chả ai tìm thấy đầy đủ các linh vật của đội khác, chứ đừng nói là jành jật với nhau. Heroine bị Stich siết cổ, mặt đỏ gay. Tóc Bím bị lục lọi thảm thương. Coralie lao vào jải vây và chống cự, sưng vù. JT vỡ mắt kính, nhìn đời qua lớp sương mù mờ mờ. Mấy devils nam bầm dập đủ kiểu. Devils nữ cũng than đủ kiểu về những chấn thương [có nặng có nhẹ].

Riêng nhìn lại mình thì...cáu nhéo khắp ng`, bị siết, bị vây hãm, nói chung thương tích ko nhỏ.

Nhưng quan trọng là ai cũng có thể cười, dù kết cục thật sự fải làm cho ng` lớn jật mình. Chỉ là một trò chơi. Trò chơi là jả, nhưng thuơng tích là thật. Vậy mà các devils cứ nhe răng ra cười, và chọn trò chơi đánh trận đêm như một kỉ niệm đáng nhớ về các devils đã có một "đêm huy hoàng".

Sau đánh trận đêm là một trận say bí tỉ [chả đến nỗi thế đâu], và thức dậy trong một sáng cũng khó hỉu ko kém. Nghĩ thế nào mà đồn ầm lên dc nhỉ? [haha, hỉu lầm kon kon]

[cần chú thích thêm là ko có một thuơng tích nào gây thiệt hại mãi về sau]

Cà fê đã thôi bốc khói, và tách đã vơi một nửa.

Nhe răng ra cười một mình. Thật xứng đáng là một devils.

Chuyện hôm qua...thật là nực cười. Đầy hồi hộp và đáng nhớ.

Cho một chuyến đi ko xa, nhưng cứ ngỡ đã thoát khỏi những tháng ngày học tập đều đều và stress cũng đều đều, vui chơi thoả thik [riêng có fần thô bạo] cùng các devils. Nhưng vẫn fải trở về.

Lo j!

Sắp Tết, dc nghỉ rồi kìa!

Xoay xoay tách cà fê, và uống ngụm cuối cùng.

Hết nhẵn.

-Chị ơi, cho em tính tiền.

HB

Publicité
Commentaires
Something about Cappuccino Expresso...
Publicité
Publicité